Em yêu quý!
Em đã cho anh tất cả, em đã vượt qua khuôn khổ, cách sống, vượt qua những dư luận xã hội để yêu thương anh, để đem lại cho anh những món quà quý hơn bất cứ cái gì trên đời vì nó mang cả trái tim em. Càng nghĩ càng yêu em và thương.
Ước gì những giây phút hạnh phúc của đời em là vô hạn, ước gì em không phải sợ sệt khi yêu đương, không phải sợ rằng tình cảm của mình bị rẻ rúng. Không phải nghĩ rằng “ngày mai rồi sẽ ra sao”?
Em yêu quý! Anh còn nhớ một câu thơ không biết từ đâu:
“Người phụ nữ nào lòng
không biển rộng
Không núi cao, vực thẳm,
sông dài”.
Anh nghĩ tình cảm yêu thương của em thì không còn gì đúng hơn, sâu sắc hơn. Em đã tin anh và rộng rãi cho anh tất cả, em đã có phút yêu thương sôi nổi, những phút đắn đo suy nghĩ căng thẳng để rồi ôm chặt anh vào lòng và tất cả là tình yêu và lòng tin vô hạn vào người yêu.
Em có cả những nỗi day dứt, ẩn sâu trong những chỗ sâu lắng nhất của lòng em. Những vết thương tưởng như đã lành mà vẫn nhức nhối rỉ máu…
Và có lẽ anh chưa thể đo được núi cao, biển rộng, vực thẳm, sông dài của lòng em. Nhưng với những hiểu biết của anh về tình thương vô tận về tình yêu thủy chung chịu đựng của em, anh mong em hãy tha lỗi cho anh.
Anh đã được em yêu và đã yêu em, anh có những lúc động chạm tới những sâu kín nhất trong lòng em, đã đùa bỡn trước đau khổ của em. Mong em hãy tha thứ cho anh điều đó.
Em yêu quý!
Em là một phần cuộc đời anh, một phần cơ thể anh, em là của anh, của anh tất cả. Không còn chút nào là em nữa, em đã hứa rồi và đã hứa như thế rồi, cho nên hãy trả lại cho anh những nỗi khổ đau, những cái gì nhức nhối tim em, những cái gì đã phủ lên lòng tin yêu của em một lớp mây mù khủng khiếp, những cái gì đã làm rạn nứt tình cảm đầu tiên của em đối với anh… hãy trả lại cho anh những mũi tên quái ác trên vết thương em, trên trái tim anh.
Em ơi! Hãy vứt bỏ tất cả những điều đó đi nếu muốn anh yêu em với tất cả lòng anh, muốn anh được hạnh phúc.
Đừng nhẫn nhục chịu đựng làm gì, nhẫn nhục đâu có phải là em đem lại hạnh phúc cho anh. Hãy thương anh, anh chỉ có một mình em để nói được điều đó thôi, tất cả anh đã vứt bỏ đi để còn lại cái đó thì em ơi anh mong rằng đừng để anh giữa dòng nước bám hụt chiếc cọc cuối cùng.
Đừng bao giờ để tan nát hy vọng, đừng để chính anh phải chà đạp lên tình yêu của anh, lên hạnh phúc của anh.
Em đã mang lại cho anh hạnh phúc, anh đã tưởng rằng cuộc sống tình yêu của anh không bao giờ còn hương vị cũ, không bao giờ được sống như xưa.
Nhưng em đã thấy: có lẽ không ai được sống hạnh phúc như anh, được yêu thương tha thiết và không ai bị ràng buộc bởi lòng tin và tình yêu như trái tim anh bị tình em ràng buộc…
Hạnh phúc của anh không bao giờ là những cảm giác thoáng qua khi được em âu yếm chiều chuộng. Hạnh phúc của anh cao hơn, đó là tất cả tâm hồn, tất cả ngọn lửa của tuổi trẻ, của trái tim em, ngọn lửa đó tỏa hơi nóng thì đó mới là những đầm ấm ngọt ngào mà em đã đem lại cho anh.
Em ơi! Em đã rộng rãi cho anh những phút yêu thương thì em hãy rộng rãi gấp vạn lần cho anh trái tim em. Đừng để bao giờ lòng em nghèo nàn, trong cuộc sống phải giàu cử chỉ yêu thương.
Em yêu quý của anh!
Em hãy tin anh để cho anh yên tâm vì trên đường của em luôn có một cánh tay giơ ra nâng đỡ em. Đó là lòng tin là tình yêu của em đối với anh. Hãy tin để em có thêm sức mạnh vượt trên sức lực của một con người bình thường mà chịu đựng, chúng mình vượt qua khó khăn. Tin anh để lòng em không bao giờ trống trải dù năm tháng cách xa, dù không thư từ tin tức.